Có nhiều khi đang trong một cuộc tình nồng, con người ta vẫn dễ dàng say nắng bởi một cái nắm tay.
Là bởi nắm tay để truyền cho nhau hơi ấm những ngày đông buốt lạnh. Để tâm hồn mong manh yếu đuối có nơi nương nhờ. Để những cảm xúc đi hoang chợt dừng chân mê mải… Là bởi nắm tay như một dạng hứa hẹn không lời: đừng rời đi, vì tôi còn ở lại, cạnh bên! Và cũng là bởi đôi khi người trong cuộc không dễ dàng thốt một câu chia tay cho nhẹ nhàng đôi lứa, nhưng cái buông tay hay sự hờ hững lướt qua cũng đủ để biểu lộ nhiều…
Chỉ là nắm tay thôi, mà lòng đau xiết!
Ngày chúng ta đến bên cạnh nhau, cùng khóc cùng cười, cùng trải qua ngọt ngào và cay đắng bể dâu, chúng ta cũng từng thề hẹn hãy ở bên cạnh nhau suốt một quãng đường dài. Nhất định, nhất định đừng buông tay dù một trong hai mỏi mệt.
Ngày chúng ta đến bên cạnh nhau, có thể không nói thành lời, chỉ cần một nụ hôn phớt hờ trên gò má, một cái ôm lâu, một cái nắm tay khăng khít, đủ để cuộc tình lặng thinh bỗng trở thành tuyệt diệu. Nhất định, ngày ấy, chúng ta đã biết mình thương nhau thật lòng.
Vậy mà, hiện tại, chúng ta bỏ mặc thời gian, bỏ mặc tình yêu, để đầu hàng hiện thực. Anh nói anh bận trăm công nghìn việc. Em nói em cần được sẻ chia. Chúng ta mâu thuẫn, đến độ, chẳng ai chịu ai, rồi cũng tự nhiên tách dần xa khỏi cuộc sống của nhau. Chúng ta quen người mới…
Người mới đến sau là người có đủ chân thành và nhiệt huyết để kéo mỗi chúng ta ra khỏi vết thương vừa mở. Vì muốn quên đi tình cũ vừa đi ngang cuộc đời mà chúng ta vội vàng chấp nhận…
Đi trên phố nắm tay một người lạ để tìm một hơi ấm quen.
Ngồi cạnh bên nắm tay một người lạ để kể về câu chuyện cũ.
Chúng ta nhớ nhau rồi, có phải không? Điểm nào đó tương đồng trong suy nghĩ, chúng ta cho phép con tim yếu đuối được nhớ về nhau trọn vẹn. Về kỷ niệm của ngày đầu run rẩy môi hôn. Về những ngày sau cùng vượt qua khốn khó. Về những chuyến đi dài ngắn, những chặng đường xa xôi. Về lời hứa hẹn, về nhau…
Chúng ta tìm thấy nhau trong hồi ức khi trong tay còn đan cài bàn tay người khác. Chúng ta sai rồi, bởi chúng ta đều kiêu hãnh và đều yêu nhau…
Kể từ ngày đó,
hai bàn tay quen bỗng thấy xa rời.
Là lạc mất nhau một thời hay cả cuộc đời về sau nữa?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét