Anh có thể để em chờ đợi một vài phút đồng hồ khi anh còn đang dở ván game cùng chiến hữu. Nhưng sau đó hãy ở bện cạnh cùng em như những gì anh đã hứa. Đừng nổi nóng cũng đừng cho rằng mình thiệt thòi, bởi sự thật thì trễ hẹn là anh đã sai.
Anh có thể không chăm nhắn tin thủ thỉ chuyện hằng ngay với em sớm tối – khác hẳn với thời mà chúng mình mới quen nhau. Em chấp nhận, bởi lẽ thời gian trôi sẽ có nhiều thay đổi, cuộc sống chúng mình cũng tất bận bộn bề. Nhưng không có một chàng trai nào quá bận để dành ra ít phút quan tâm tới người mình thực sự yêu thương. Nếu là anh thương em, anh sẽ nhớ ra rằng em còn ở đó – chờ đợi anh.
Anh có thể quên đi những ngày mà mình từng cho là kỷ niệm: ngày đầu tiên gặp mặt, ngày hẹn hò đôi lứa, ngày sinh nhật em, những ngày lễ tết chung chung đại trà… Em không giận, cũng hứa với lòng không giận, nhưng em sẽ buồn nếu anh vẫn mặc nhiên bỏ rơi em giữa những ngày sau đó.
Anh có thể trách mắng em vì một vài hành động ngốc nghếch – những điều mà trước đây anh từng cho rằng hiển nhiên rất đáng yêu. Anh có thể cảm thấy em phiền hà chết đi được khi hở một tí ra thì rươm rướm nước mắt. Anh cũng có thể nổi nóng vì em trót đặt vé xem phim vào khung giờ có câu lạc bộ bóng đá mà anh thích ra sân…
Anh có thể làm tất cả những điều anh muốn, giống như trước đây khi em chưa từng chạm vào cuộc sống của anh, và anh cũng chưa từng chạm vào cuộc sống của em. Anh có thể vô tư với cuộc sống riêng của mình, em tôn trọng những niềm vui dù là nhỏ bé nhất của anh. Nhưng mong rằng anh sẽ đừng vô tâm.
Mong rằng anh đừng hời hợt với những hẹn hò sáo rỗng.
Mong rằng anh đừng nắm vội tay em chỉ để khoảnh khắc của đôi bên chỉ là cái chạm nhẹ lướt qua nhau.
Mong rằng anh đừng đi quá nhanh để mình em ở lại.
Mong rằng anh đừng quên để một mình em còn nhớ.
Đám con gái bọn em cũng đôi lần tự nhủ, khoảng cách giữa vô tư và vô tâm chỉ là một cái lật tay nhanh. Anh vô tư thì anh còn yêu em nhiều lắm, nhưng nếu là vô tâm thì cũng đã vô tình gạt em ra khỏi tim anh rồi…
Nên anh à, đừng để em vò võ giữa những đơn côi.
Con gái khi yêu mà cô đơn thì tội lắm!
Em không muốn một mình đến từng góc quán quen, ngồi trú co ro trong áo khoác dày và sụt sịt khóc. Em không muốn giả vờ cười và cho anh tin rằng mình mạnh mẽ, dù rằng em yếu đuối. Em không muốn bây giờ đi nhanh đến lúc quay đầu nhìn lại phải nuối tiếc ngẩn ngơ.
Thanh xuân của con gái không phải là cuộc rong chơi dài ngày. Em đã dành trọn quãng đường ngắn ngủi cho tình yêu chúng mình, anh ạ!
Nên có thương em, thì vô tư thôi, đừng vô tâm anh nhé!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét